Trở về thôn Hà Lý, xã Hùng Dũng, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái Bình theo địa chỉ của lá đơn cầu cứu, chúng tôi dù đã chuẩn bị trước tâm lí nhưng cũng không khỏi bàng hoàng và sốc trước những gì đang diễn ra. Ngôi nhà của hai chị em cô bé Nguyễn Thị Bảo Uyên (12 tuổi) và Nguyễn Minh Quang (6 tuổi) thấp bé và lọt thỏm giữa những vườn cây xanh tốt ở đây. Đang ngồi ở trên giường, nắn bóp tay chân cho mẹ, Uyên khóc nấc lên từng hồi liên tục cầu xin mẹ đừng chết.
Phát hiện căn bệnh ung thư máu đã ở giai đoạn muộn nên tính mạng của chị Mềm giờ chẳng khác gì ngọn đèn dầu trước gió. |
Bệnh án kết luận của chị Mềm |
Tiến lại gần chiếc giường kê sát cửa sổ thăm mẹ của các em, chị Mềm gần như không còn sức lực nên chỉ thều thào được một vài câu. Cố với với cánh tay ra hiệu cho chúng tôi, người đàn bà khổ sở ấy lí nhí được câu “Xin các anh, các chị hãy cứu lấy 2 con em để em được chết cho an lòng” rồi lại nằm im, cắn răng chịu những cơn đau đớn đang hành hạ. Nhìn chị, cảm giác bất lực, tiếc nuối và cả những điều còn dang dở nên chị chưa thể “ra đi” được nhẹ nhàng.
Hai con của chị Mềm là bé Uyên (12 tuổi) và bé Quang (6 tuổi) luôn túc trực bên mẹ. |
Bé Uyên van xin mẹ đừng chết, đừng bỏ 2 chị em đi. |
“Vợ chồng cô chú ấy nghèo nhất ở khu này. Vợ đi làm công nhân cố lắm cũng chỉ đủ cái ăn cho 2 đứa con thôi, rồi cô ấy cứ yếu dần và người gầy xanh xao từ đợt năm ngoái nhưng cũng vì không có tiền nên không đi khám được. Đợt vừa rồi cô ấy ngất đi, bà con sợ quá mới cho đi bệnh viện thì bác sĩ bảo cô ấy bị ung thư máu giai đoạn cuối rồi”. Đi cùng với chúng tôi vào thăm gia đình chị, anh Phạm Công Thật – Trưởng thôn Hà Lý ái ngại kể chuyện.
Không thể ngờ Thần chết lại gọi tên mình đi sớm thế, chị Mềm không chấp nhận sự thật quá ư cay đắng này nhưng bản thân bất lực trước sự tàn phá ghê gớm của căn bệnh hiểm nghèo. Chị gầy rộc, tiều tụy và gần như không thể trở mình ngồi dậy được, cả ngày chỉ cầm cự bằng vài ba thìa cháo. 35 tuổi, chị phải chấp nhận nằm đây, đau đớn như có hàng trăm nghìn mũi dao đang đâm nát toàn bộ cơ thể của mình.
Cố thều thào, chị Mềm chỉ van xin mọi người cưu mang 2 con nhỏ. |
“Em đau lắm các chị ơi…”. Đó là câu thứ 2 mà chị Mềm cố sức để nói với chúng tôi rồi lại im bặt. Sợ hãi mẹ sẽ chết khiến cho cô bé Uyên càng hốt hoảng và hãi hùng. 12 tuổi, em chưa biết thế nào là ung thư, thế nào là “hấp hối” nhưng thấy mẹ không đi lại được, không ăn được mà mọi người lại đến thăm nên em cũng dần đoán ra sự chẳng lành. Lắng nghe tâm sự của em, cô bé kể: “Hôm trước các ông, các bà đến thăm mẹ con. Mọi người gọi con vào và nói mẹ con bị ốm rất nặng nên chúng con phải ở nhà nhiều hơn chăm mẹ chứ không ra đồng bắt cua nữa. Con biết là mẹ con không khỏe lại được nữa, mẹ con sẽ bỏ chúng con mà đi đúng không cô?”
Câu hỏi của bé Uyên khiến một lần nữa tất cả những người có mặt đều như đứng hình, không biết trả lời sao nữa. Thực tế chị Mềm đã yếu lắm rồi, thời gian sống còn lại cũng đang bị đếm ngược từng ngày trong khi còn quá nhiều những điều lo lắng. Chị sợ khi chết rồi các con sẽ chẳng đủ cái ăn rồi lại sớm chịu cảnh bơ vơ, thất học, không có ai bấu víu. Chỉ kịp nghĩ đến điều đó thôi, là chị lại bàng hoàng, thổn thức, không thể an lòng dù chỉ 1 chút.
Chị cầm cự qua ngày bằng mấy thìa cháo. |
Hai đứa trẻ đáng thương không biết sẽ ra sao khi mẹ nằm xuống. |
“Xin các anh chị cưu mang 2 con em để em an tâm nhắm mắt…” chị Mềm nhắc lại câu đó khi chúng tôi tiến lại để chào về. Chị nói như những điều trăn trối cuối cùng của mình và cũng là tâm nguyện cả một đời người mẹ. 35 tuổi, chị còn trẻ quá chị ơi vậy mà sớm phải chịu cảnh chia lìa, âm dương cách biệt với các con. Không chấp nhận được sự thật đang diễn ra trước mắt, Uyên lại òa khóc van xin. Tiếng cô bé gọi mẹ lại quẩn quanh đầy ám ảnh trong căn nhà nhỏ, rỗng tuếch với không một vật dụng gì đáng giá…
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: Mã số 3029: Anh Nguyễn Văn Thiêm (anh trai của chị Mềm) thôn Hà Lý, xã Hùng Dũng, huyện Hưng Hà, Thái Bình Số ĐT: 0168.532.0959 |